Đối với nhiều người, bắt đầu là phần khó nhất của mọi việc. Và điều đó hoàn toàn dễ hiểu. Thứ nhất, vì nó biến bất cứ điều gì bạn đang làm thành hiện thực, điều này làm tăng thêm áp lực. Thứ hai, bởi vì cách bạn bắt đầu có thể dễ dàng quyết định chất lượng của kết quả cuối cùng.
Trước tiên, hãy nói về những điều bạn không nên làm.
Câu tuyên bố quá chung chung và mơ hồ
Thoạt nhìn, có vẻ hay khi nói về lý do tại sao toàn thể nhân loại lại cảm thấy theo một cách nào đó trong suốt chiều dài lịch sử. (Ví dụ: “Nhiều nhà tư tưởng vĩ đại đã tồn tại trong lịch sử dân tộc chúng ta” hoặc “Chìa khóa cho một nỗ lực thành công là sự kiên trì.”) Nhưng những kiểu câu tuyên bố quá chung chung hoặc thiếu tính cá nhân này dễ dàng bị lạc lõng giữa đám đông vì chúng không cho người đọc biết nhiều về bạn. Và nếu không có sự kết nối với bạn, họ không có nhiều lý do để tiếp tục đọc.
Đi vào chi tiết quá sớm
Mặc dù có vẻ thú vị khi thể hiện cho người đọc thấy rằng bạn nhận thức được cách bạn đang viết bài luận của mình ngay tại thời điểm bạn đang viết, nhưng điều đó lại kém hấp dẫn đối với các cán bộ tuyển sinh đại học, những người đọc những thứ mang tính meta như vậy mọi lúc. Có những cách tinh tế hơn để thể hiện sự tự nhận thức trong phần mở đầu của bạn thay vì mở đầu bài luận bằng một số biến thể của câu, “Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình trống…” hoặc tệ hơn là, “Khi được yêu cầu viết bài luận cá nhân này, ban đầu tôi không chắc nên bắt đầu như thế nào.” Lưu ý rằng bài luận meta đôi khi có thể hiệu quả (bạn sẽ thấy một vài ví dụ bên dưới), nhưng có độ khó cao hơn.
Trích dẫn
Mặc dù trích dẫn những người nổi tiếng đã nói điều gì đó thú vị trong quá khứ có vẻ như là một cách hấp dẫn để bắt đầu bài luận của bạn, nhưng hãy nhớ rằng các trường đại học muốn nghe suy nghĩ của CHÍNH BẠN. Đừng sử dụng lời nói của người khác để thay thế cho ý kiến hoặc quan điểm của riêng bạn. Bạn có những điều thú vị để nói. Có thể chỉ cần một chút thời gian để khám phá ra những điều đó là gì.
Thay vào đó, hãy bắt đầu bài luận của bạn bằng một điều gì đó khơi gợi sự hứng thú của chúng ta. Làm thế nào? Hãy cùng American Study khám phá thêm về 9 kỹ thuật hiệu quả để bắt đầu bài luận
Xem thêm: Vì Sao Tấm Bằng Kinh Doanh Mỹ Mang Lại Giá Trị Cao?
The Full Hemingway (Hemingway Trọn Vẹn)
Một đoạn mô tả dựa trên hình ảnh tập trung vào một khoảnh khắc cụ thể và không giải thích nhiều, ít nhất là không phải ngay lập tức. Kỹ thuật này cho phép lời thoại, hành động hoặc chi tiết tự nói lên điều đó.
Ví dụ:
“Mỗi sáng thứ Bảy, tôi thức giấc với mùi tỏi giã nhỏ và tiêu cay nồng. Tôi loạng choạng vào bếp và thấy bà tôi đang ngồi xổm trên một chiếc bát bạc lớn, trộn những lá bắp cải tươi ngon với tỏi, muối và ớt đỏ.”

Trong phần mở đầu này, tác giả vẽ nên một bức tranh rất sống động về việc thức dậy vào buổi sáng với mùi tỏi truyền thống của bà cô ấy. Thông qua việc lựa chọn từ ngữ cẩn thận (“tiêu cay nồng,” “lá bắp cải tươi ngon,” v.v.), chúng ta cảm nhận được rằng điều gì đó quan trọng đang diễn ra, ngay cả khi chúng ta chưa biết đó là gì. Nhưng cách này có thể khó thực hiện nếu bạn không giúp người đọc hiểu tại sao bạn lại mô tả những gì bạn đã mô tả.
The Mini Hemingway (Hemingway Rút Gọn)
Một đoạn mô tả dựa trên hình ảnh, có lẽ dài 1-3 câu, tập trung vào một khoảnh khắc cụ thể và sau đó theo sau là một câu giải thích, bình luận hoặc bằng cách nào đó cung cấp ngữ cảnh cho những gì đang được mô tả.
Ví dụ:
“Mỗi sáng thứ Bảy, tôi thức dậy với mùi tỏi giã nhỏ và tiêu cay nồng. Tôi loạng choạng vào bếp và thấy bà tôi đang ngồi xổm trên một chiếc bát bạc lớn, trộn những lá bắp cải tươi ngon với tỏi, muối và ớt đỏ. Đó là cách món kimchi Hàn Quốc thơm ngon ra đời vào mỗi cuối tuần tại nhà tôi.”
Câu đơn lẻ này gợi ý về một số giá trị cốt lõi của tác giả—văn hóa, nghi lễ, gia đình—mà không tiết lộ quá nhiều về hướng đi của bài luận. Giống như bất kỳ phần mở đầu hay nào, phần mở đầu này tạo ra nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời.
Ví dụ:
“Họ phủ lên chiếc quan tài bằng gỗ gụ quý giá một hỗn hợp màu nâu gồm đá, sinh vật phân hủy và cỏ dại. Đến lượt tôi cầm lấy cái xẻng, nhưng tôi cảm thấy quá xấu hổ để tiễn bà đi một cách nghiêm túc khi tôi chưa nói lời tạm biệt đúng cách. Tôi từ chối ném đất lên bà. Tôi từ chối buông tay bà tôi, chấp nhận cái chết mà tôi không hề thấy trước, tin rằng một căn bệnh không chỉ có thể làm gián đoạn mà còn cướp đi một sinh mạng yêu quý.”
Tác giả đưa chúng ta ngay vào giữa một điều gì đó mà chúng ta không biết gì về nó, nhưng nó mời gọi chúng ta quan tâm. Bằng cách nào? Những chi tiết cụ thể. Những chi tiết mà cô ấy chú ý và sự kháng cự mà cô ấy đang cảm thấy giúp chúng ta đặt mình vào vị trí của cô ấy.
Điều này có nghĩa là chúng ta không chỉ cảm thấy thương cảm, mà còn cảm thấy đồng cảm. Và sự kết nối đồng cảm đó làm tăng thêm sự quan trọng đối với chúng ta bằng cách đặt ra những câu hỏi: Bà của cô ấy đã chết như thế nào? Tại sao tác giả không thể buông tay bà ấy? Tại sao cô ấy tức giận?
Xem thêm: Bí quyết thành công trúng tuyển Đại học top đầu Mỹ
The Twist (Tình Tiết Bất Ngờ)
Tác giả bắt đầu bằng thông tin tạo ra những kỳ vọng nhất định về họ trước khi đưa chúng ta theo một hướng bất ngờ.
Ví dụ:
“Lớn lên, thế giới của tôi là bóng rổ. Mùa hè của tôi trôi qua giữa hai vạch đen đặc. Làn da của tôi luôn rám nắng thành từng mảng và đầy những vết xước ngẫu nhiên. Tủ quần áo của tôi chủ yếu bao gồm quần đùi thể thao, giày Nike và áo phông thi đấu. Gatorade và Fun Dip là đồ ăn nhẹ trước trận đấu của tôi. Âm thanh hỗn tạp của đám đông ồn ào, tiếng còi của trọng tài, tiếng giày kêu cót két và tiếng chuông bảng điểm là một âm thanh quen thuộc. Tôi là đội trưởng của hầu hết mọi đội mà tôi chơi quen thuộc với các chiến thuật tấn công và phòng thủ, chỉ huy sân đấu và là cánh tay phải của huấn luyện viên.”

Chúng ta được giới thiệu về tác giả như một siêu sao bóng rổ, nữ hoàng của sân đấu, một người cuồng nhiệt thể thao—và tại thời điểm này, người đọc thậm chí có thể đưa ra giả định về danh tính của tác giả này dựa trên mô tả ban đầu của cô ấy về bản thân. Tuy nhiên, chỉ trong một câu, người viết đưa chúng ta theo một hướng hoàn toàn bất ngờ. Điều này chơi đùa với kỳ vọng của khán giả và chứng minh rằng cô ấy có mức độ tự nhận thức tốt về các lớp lang trong danh tính của mình. Sau khi kỳ vọng của chúng ta bị đảo lộn, chúng ta không thể không tự hỏi thêm về người này chính xác là ai.
The Philosophical Question (Góc Nhìn Triết Lý)
Đặt một câu hỏi mà bạn sẽ không (và có lẽ không thể) trả lời trong bài luận của mình. Điều này cho bạn cơ hội thể hiện bộ não tuyệt vời của bạn hoạt động như thế nào, đồng thời khiến chúng ta bị cuốn hút khi bạn khám phá các câu trả lời/giải pháp khả thi.
Ví dụ:
“Liệu mọi sinh mạng đều quan trọng? Bởi vì có vẻ như những cuộc sống nhất định quan trọng hơn những cuộc sống khác, đặc biệt là khi nói đến tiền bạc.”
Nó đặt ra một câu hỏi phức tạp, thú vị và đưa ra một ý tưởng gây tranh cãi: rằng chúng ta đối xử với một số sinh mạng như thể chúng quan trọng hơn những sinh mạng khác. Chúng ta tự hỏi: “Điều đó có đúng không? Có thể không? Nói thêm đi…” Cảnh báo: Cách này có thể đi lạc vào phần mở đầu “Câu tuyên bố quá chung chung và mơ hồ” nếu bạn không cẩn thận. Nhấp vào đây để đọc phần còn lại của bài luận được đề cập ở trên, nhân tiện, anh ấy đã mất rất nhiều thời gian để trau chuốt vì cách tiếp cận này không dễ thực hiện.
Xem thêm: Thời Hạn Nộp Hồ Sơ Đại học Mỹ Năm 2025
The Confession (Nỗi Lòng Thầm Kín)
Bắt đầu bằng cách thừa nhận điều gì đó mà bạn có thể bị đánh giá (hoặc tự đánh giá) về nó.
Ví dụ:
“Tôi đã bị ị vào nhiều lần. Tôi muốn nói điều này theo nghĩa đen nhất có thể. Tôi đã bị chim bồ câu và thú có túi, chim sẻ nhà và diều hâu, diệc ị vào.”
Thể hiện sự dễ bị tổn thương, nhưng cũng trong nhiều trường hợp khiến chúng ta tò mò muốn tìm hiểu thêm.
Một ví dụ khác:
“Đây là một bí mật mà không ai trong gia đình tôi biết: Tôi đã bắn anh trai mình khi tôi sáu tuổi. May mắn thay, đó là một khẩu súng BB. Nhưng cho đến ngày nay, anh trai Jonathan của tôi vẫn không biết ai đã bắn anh ấy. Và cuối cùng tôi đã tự hứa với mình sẽ thú nhận bí mật mười một năm tuổi này với anh ấy sau khi tôi viết xong bài luận này.”
Đây là một điều cực kỳ dễ bị tổn thương để thừa nhận và đặt ra đủ loại câu hỏi cho chúng ta: Tại sao anh ta lại bắn anh trai mình? Tại sao anh ta không thú nhận điều đó với anh ta? Anh trai anh ta sẽ nói gì khi anh ta nói với anh ta? (Sự thật thú vị: Bài luận này thực sự phá vỡ quy tắc “không bắt đầu bằng một câu trích dẫn”.
The Trailer Thesis (Luận Điểm “Trailer”)
Một câu ngữ cảnh hóa dài 1-2 câu (thường ở cuối đoạn đầu tiên) để làm nền tảng cho bài luận bằng cách cho chúng ta xem trước những gì sẽ đến trong bài luận—nhưng KHÔNG tiết lộ kết thúc.
Ví dụ
“Sáu năm trước, một cậu bé mười hai tuổi gầy gò đã bước những bước đầu tiên vào Home Depot: hình ảnh thu nhỏ của sự nam tính. Khi cậu bé bước qua khu vực gỗ, mắt cậu lướt qua các lựa chọn. Gỗ sồi đỏ? Không, quá phổ biến. Gỗ thông? Không, quá tầm thường. Gỗ gụ? Hoàn hảo, nó sẽ bổ sung độc đáo cho những bức tường của cậu.
Ngày tháng trôi qua, sản phẩm cuối cùng đã gần hoàn thành. Các góc 91 độ đã được hoàn thiện thành 90. Các thanh trượt ngăn kéo đã được bôi trơn mười lần. Cuối cùng, kiệt tác đã hoàn thành, và cậu bé không khỏi mỉm cười. Một cậu bé 12 tuổi gầy gò đã trở thành một chàng trai 12 tuổi gầy gò.
Chiếc bàn mà tôi đang ngồi đây không chỉ chứng kiến tôi trong sáu năm qua, mà câu chuyện của nó và câu chuyện về những đồ vật tôi giữ trên đó tạo nền tảng cho những mục tiêu tương lai của tôi.”

Khi chúng ta đọc vài câu đầu tiên của đoạn này, chúng ta có thể tự hỏi, “Điều này sẽ đi đến đâu?” Nhưng câu này giúp chúng ta an tâm và—một lần nữa, mà không tiết lộ quá nhiều—cho chúng ta cảm nhận về những gì sắp xảy ra. Chúng ta biết rằng chúng ta sẽ tìm hiểu về tác giả và tương lai của anh ấy thông qua các đồ vật trên bàn làm việc của anh ấy. Tuyệt quá! Nó cũng báo hiệu cho người đọc “Đừng lo lắng, bạn đang ở trong tay tốt. Tôi vẫn nhận thức được nhiệm vụ trong tầm tay.”
Xem thêm: Thời Hạn Nộp Hồ Sơ Đại học Mỹ Năm 2025
The Fascinating Concept (Quan Điểm Mới Lạ)
Bắt đầu bằng một khái niệm khác thường, nghịch lý và/hoặc đánh dấu một bước ngoặt trong suy nghĩ của bạn. Điều này thường được theo sau bởi ngữ cảnh giải thích khái niệm đến từ đâu và tại sao tác giả lại xem xét nó.
Ví dụ:
“Tôm càng xanh có thể biến các tế bào hồng cầu của chúng thành tế bào thần kinh tiền thân, tôi đọc được trong sự bàng hoàng. Bài báo khoa học, được xuất bản trên tạp chí Cell năm 2014, đã nêu ra quá trình mà tôm càng xanh có thể tái tạo cuống mắt hoặc dây thần kinh khứu giác (mùi và mùi) bằng máu của chúng – chúng có thể nhìn và ngửi lại! Nó có vẻ không công bằng từ quan điểm tiến hóa. Con người, vốn lớn hơn nhiều so với một con tôm càng xanh 7 ounce, lại không thể sử dụng lượng máu dồi dào của họ để khắc phục tổn thương não bộ.”
Điều này thường xuyên hơn ở phần đầu của các bài luận hay hơn là các bài luận cá nhân, vì điều này thường có thể dẫn đến một bài luận thiên về trí tuệ/lý trí.
The Random Personal Fun Fact (Góc Nhìn Khác Về Bản Thân)
Bắt đầu bằng một sự thật kỳ lạ về bản thân để thu hút sự chú ý của chúng ta. Sau đó, hãy nói tiếp lý do tại sao nó có ý nghĩa.
Ví dụ:
“Tôi đăng ký cái mà tờ New York Times gọi là “bản tin email hàng ngày được chào đón nhất trên không gian mạng.” Ảnh mèo? Tin tức cập nhật về Kardashian? Không: Một từ mỗi ngày.”
Nó thu hút chúng ta bằng cách khiến chúng ta nghĩ, “Ồ, thật tuyệt!” và sau đó tự hỏi, “Được rồi, điều này sẽ đi đến đâu?”
Xem thêm: Chương trình AP là gì? Vì sao du học Mỹ cần chứng chỉ AP?
The Shocking Image (Khung Cảnh Gây Sốc)
Thu hút sự chú ý của chúng ta bằng một hình ảnh hoặc câu vô cùng cụ thể và ấn tượng. Sau đó cho chúng ta biết lý do tại sao nó quan trọng.
Ví dụ:
“Máu loang lổ, lông vũ rách nát. Rõ ràng, con chim đã chết. Nhưng chờ đã, sự dao động nhẹ của lồng ngực nó, cái chớp mắt chậm chạp của đôi mắt đen sáng bóng. Không, nó còn sống.”

Phong cách này tinh tế làm nổi bật tài năng viết lách của tác giả mà không làm mất đi sự chú ý khỏi nội dung của câu chuyện.
Trong ví dụ này, các đoạn câu ngắn gọn truyền tải cảm giác lo lắng ngập ngừng và cũng bắt chước chuyển động của lồng ngực con chim khi nó đang cố gắng thở. Tất cả các loại câu hỏi xuất hiện: Chuyện gì đã xảy ra với con chim? Tác giả sẽ làm gì? (Đọc phần còn lại của bài luận ở đây.)
Một ví dụ khác:
“Tháng 2 năm 2011 – Các anh trai tôi và tôi đang thể hiện kỹ năng rê bóng của mình trong sân của ông tôi thì chúng tôi nghe thấy tiếng súng và tiếng la hét từ xa. Chúng tôi dừng lại và lắng nghe, bối rối bởi những âm thanh mà chúng tôi chỉ từng nghe thấy trên bản tin hoặc trong phim. Mẹ tôi lao ra khỏi nhà và ra lệnh cho chúng tôi vào trong. Mùa xuân Ả Rập đã đến Bahrain.”
Xem Thêm: Du Học Mỹ – Học Sinh Nên Tham Gia Bao Nhiêu Khóa Học AP?
Kết Luận
Việc mở đầu bài luận hiệu quả đóng vai trò then chốt trong việc thu hút sự chú ý của người đọc và định hình ấn tượng ban đầu.
9 kỹ thuật được trình bày, từ phong cách Hemingway đầy đủ đến hình ảnh gây sốc, đều mang đến những cách tiếp cận đa dạng để tạo nên sự độc đáo và lôi cuốn cho phần mở đầu.
Tuy nhiên, điểm mấu chốt không chỉ nằm ở việc áp dụng kỹ thuật mà còn ở việc lựa chọn phương pháp phù hợp nhất với nội dung và phong cách viết của mỗi cá nhân.
Quan trọng hơn hết, bài luận cần phản ánh chân thực suy nghĩ, cá tính và trải nghiệm của chính tác giả, tạo nên sự kết nối sâu sắc với người đọc.
Bằng cách nắm vững các kỹ thuật này và kết hợp với sự sáng tạo, mỗi người viết đều có thể tạo nên những phần mở đầu ấn tượng, góp phần vào sự thành công của toàn bộ bài luận.
Xem thêm